XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta


Phan_2

Chương 7: Tập Hợp

Nhét tiền vào trong ngực, Phong Linh vui vẻ ra khỏi Quan phủ. Không hổ là nhà đại quan, ra tay rất hào phóng.

Vừa mới ra ngoài đã thấy Bảo Bảo đứng đợi ở cửa.

“Bảo Bảo? Sao con lại ở chỗ này?”.

Bảo Bảo tiến lên kéo mẹ, nhìn xung quanh, lôi nàng đến một góc, móc trong ngực ra một bức họa: “Nương, nương nhìn xem đây có phải là nương không?”.

Phong Linh nhìn thấy, suýt nữa thì rớt cằm: “Người nào thất đức như vậy? Nhất định phải lôi vét sẹo cũ của người ta ra mới vui à?”.

Trên bức hình là một nữ nhân rất mập, không khéo, đó chính là Phong Linh 6 năm trước.

Bảo Bảo bất đắc dĩ xoa trán, chỉ chỉ chữ bên cạnh: “Đây mới là trọng điểm”.

Phong Linh trợn to hai mắt nhìn: “Vương phi yêu quý của bổn vương mất tích 6 năm trước tìm khắp nơi không có tung tích. Do đó thông báo, ai tìm được thưởng một vạn lượng.... Một vạn lượng?!”.

Phong Linh nghiêm túc nhìn con trai: “Ngươi đi báo cho người ta biết nương ở đâu, là một vạn lượng đó, dù thế nào cũng không thể để người khác lấy được!”. ( tự bán mình)

Bảo Bắc lắc đầu: “Đó cũng không phải là trọng điểm”.

“Vậy thì cái gì mới là trọng điểm?”. Phong Linh cẩn thận nhìn một lần nữa, cuối cùng tròng mắt suýt lồi ra ngoài: “Dạ, Dạ, Dạ Dập Tuyên?!”.

“Bingo!”. Bảo Bảo vỗ tay: “Đó mới là mấu chốt của vấn đề!”.

Kinh hãi, quái lạ.

Hai mẹ con ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm bức họa trên mặt đất. Bảo Bảo hoài nghi: “Đây là bộ dạng của nương sáu năm trước, bọn họ mất tin tức đã 6 năm, chứng tỏ từ khi nương đi người ta không tìm kiếm nương. Tại sao bây giờ lại muốn đi tìm? Lại còn trả tiề thưởng cao như vậy? Càng kỳ quái hơn là rõ ràng nương gả cho Dạ Vô Hàm, tại sao Dạ Dập Tuyên lại nói nương là Vương phi của hắn?”.

Phong Linh như nhớ ra gì vội nói: “Đúng rồi, nương đã gặp Dạ Vô Hàm ở Quan phủ, nhưng mà hắn không nhận ra nương”.

“Hắn còn tới nơi này?”. Bảo Bảo rất ghét hắn, đặc biệt càng ghét hắn khi biết Bảo Bảo còn trong bụng nương thì nương bị hắn đuổi ra khỏi Vương phủ thì trong lòng càng ghét tên này.

“Bây giờ con có thể kết luận Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên làm việc riêng lẻ”.

Phong Linh ảo não vò bức họa ném sang bên cạnh: “Ai biết trong hồ lô của họ bán thuốc gì [1]? Nhưng mà chắc chắn không phải là chuyện gì tốt!”. Nàng nghiêng đầu nhìn con trai: “Không thì chúng ta bỏ chạy đi”.

[1] trong hồ lô bán thuốc gì: không biết không đoán được đang nghĩ gì.

“Không biết chuyện gì đã chạy thì không được”. Bảo Bảo cười tà khí. Dám động đến nương của nó, nó sẽ không tha cho bọn họ!

Đừng thấy con trai nàng mới có 5 tuổi mà coi thường, nó là tâm phúc của nàng, bình thường mọi việc trong nhà đều do con trai quyết định, lần này cũng không ngoại lệ. Ba năm trước nàng mới đến thành Ngư Dương, mọi người chắc chắn sẽ không thể liên tưởng Phong Tam Nương và Niếp Tố Tố là một được.

Dạ Vô Hàm ra khỏi Quan phủ [2], còn chưa lê xe ngựa đã thấy hai mẹ con ở trong góc. Hắn dừng lại, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Bảo Bảo, sau đó nhìn vào khuôn mặt lười biếng không phòng bị của Phong Linh.

[2]: trong bản convert là vương phủ =.=

“Hàm Vương?”. Thị vệ thân cận mặt lạnh Phi Ưng nhỏ giọng nhắc nhở: “Đã đến lúc rồi”.

“Ừ”. Thu hồi tầm mắt, Dạ Vô Hàm lên xe ngựa. Một lúc sau, hắn vén rèm lên nói: “Tra một chút về Phong Tam Nương”.

“Dạ”.

Chương 8: Làm Mối Tập Thể

Phong Linh khoa trương lắc lắc mông đi trên đường, dáng vẻ mười phần giống bà mai.

“Tuyên Vương phi có bộ dạng như thế này hả?”.

“Ha ha, nếu như nàng là vương phi thì con bé thứ hai nhà ta có thể làm Hoàng hậu rồi!”.

“Ôi chao, nữ nhân này vừa mập vừa xấu, mất tích là tốt, không biết Tuyên Vương còn tìm nàng ta làm cái gì?”.

Thỉnh thoảng tiếng bàn luận lại rơi vào lỗ tai của Phong Linh khiến nàng hận nghiến răng. Dạ Dập Tuyên đúng là một đứa bé xúi quẩy, không gây khó dễ cho nàng không được à? Nhất định phải làm cho nàng trở thành trò cười khắp thiên hạ thì mới cam tâm à?

“Tam Nương?”. Sau lưng có người thở hổn hển chạy tới, Phong Linh quay đầu nhìn, lập tức nở nụ cười: “Dương Nghĩa? Huynh trở về lúc nào vậy?”.

“Ha ha, vừa trở về thành hôm qua”. Dương Nghĩa khoảng 30 tuổi, dáng người cao to, làn da ngăm đen, khi cười lên nhìn rất thật thà. Lúc Phong Linh mới tới thành Ngư Dương được hắn giúp đỡ rất nhiều, nàng cũng coi hắn là bạn bè tốt.

Dương Nghĩa lấy từ trong ngực một cái bao nhét vào tay nàng, nói: “Cái này mua uội và Bảo Bảo”.

“Làm sao lại phí tiền ẹ con muội? Huynh cũng đã lớn tuổi rồi, giữ tiền mà cưới vợ. Đúng rồi, huynh coi trọng tiểu thư nhà nào thì nói với muội một tiếng, có Phong Tam Nương muội đây thì việc chắc chắn sẽ thành!”.

Dương Nghĩa gãi gãi đầu, ánh mắt lóe lên nhưng không dám nhìn nàng: “Không vội, không vội”.

Phong Linh trừng mắt liếc hắn một cái: “Huynh có thể chờ nhưng nương của huynh thì không! Nàng mong cháu nội cũng mỏi con mắt rồi, mỗi lần đến nhà ôm Bảo Bảo không muốn buông tay. Huynh nỡ để cho lão nhân gia lo lắng sao?”.

“Huynh... Trong lòng huynh đã có người rồi”. Dương Nghĩa cúi đầu, nói rất nhỏ, khuôn mặt nổi lên một vạt đỏ ửng.

Phong Linh nghe thấy, vội vàng hỏi: “Ah? Thật? Nói xem đó là tiểu thư nhà nào?”.

“Phải....”.

Dương Nghĩa còn chưa nói được gì thì đã có một đội quan binh chạy tới vây lấy Phong Linh.

“Ngươi là Phong Tam Nương?”.

Phong Linh ngẩn ra, ngó ngó đám quan binh, miễn cưỡng gật đầu: “Đúng vậy, các vị quan gia tìm ta có việc gì? Muốn ta làm mối tập thể sao? Được thôi, ta sẽ giúp các vị?”.

“Ít nói đi! Mau đi theo chúng ta

”. Nói xong có hai người tiến lên bắt lấy nàng.

Dương Nghĩa nóng nảy nói: “Quan gia, có phải mấy vị nhầm người rồi không? Tam Nương đã làm sai chuyện gì? Mấy vị muốn dẫn muội ấy đi đâu?”.

“Không liên quan đến ngươi, mau tránh ra!”. Mấy người đẩy hắn ra, áp tải Phong Linh đi. Thấy Dương Nghĩa còn đuổi theo, Phong Linh nóng nảy quay đầu lại nói: “Dương Nghĩa, muội không sao, huynh đến nhà chăm sóc cho Bảo Bảo giúp muội!”.

Dương Nghĩa trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, lòng giống như bị mèo cào, không có cách nào đành đến nhà của nàng.

Nghe nói mẹ bị bắt đi, mặt Bảo Bảo căng thẳng, càng thêm tức giận.

Dương Nghĩa không biết có chuyện gì xảy ra, an ủi nó mấy câu rồi ra cửa hỏi thăm tin tức.

Bảo Bảo ăn mặc chỉnh tề, trên lưng đeo một bọc nhỏ, khuôn mặt âm trầm cười lạnh. Đến nương của Bảo gia cũng muốn động vào? Thật là không biết đến sự lợi hại của Bảo gia?

Đến dịch quán, Bảo Bảo ngước đầu lên xem xét. Sau đó ngồi ở cửa lớn, khóc nháo đòi mẹ.

“Nương....... Nương......... Nương đang ở đâu........?”.

Tiếng khóc làm cho tiểu nhị trong quán đi ra: “Đứa trẻ này ở đâu ra chạy đến khóc ở đây? Đi đi đi, đừng quấy rầy đến đại nhân bên trong, coi chưng ta đánh ông ngươi nở hoa!”.

Bảo Bảo càng khóc lớn tiếng hơn: “A! Nương —— có phải người không cần Bảo Bảo nữa không?”.

“Cái đứa trẻ này........”.

“Xảy ra chuyện gì thế?”.

Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp.

“A, Hàm Vương, bên ngoài có một đứa trẻ khóc tìm mẹ, tiểu nhân sẽ đuổi hắn đi ngay”.

Dạ Vô Hàm nhìn ra ngoài thấy Bảo Bảo thì nghi hoặc, đi ra ngoài đứng trước mặt hắn hỏi: “Mẹ của ngươi là ai?”.

Chương 9: Gừng Càng Già Càng Cay

“Hu hu, Phong Tam Nương”. Bảo Bảo khóc đến nỗi thở không ra hơi, ngước đầu lên, đôi mắt to hệt mắt nai con đỏ ửng trong suốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều là sự bất lực: “Thúc thúc, nương của Bảo Bảo bị người xấu bắt đi, Bảo Bảo không tìm được nương, thúc thúc có thể giúp Bảo Bảo tìm nương không?”.

Bộ dáng đáng thương khiến người ta muốn nâng niu che chở trong lòng bàn tay. Dạ Vô Hàm nhíu mày: “Nương ngươi mất tích thì phải đi báo quan, sao lại chạy tới đây nhờ ta?”.

Trong lòng Bảo Bảo thầm mắng một câu lão già gian xảo . Biểu tình trên mặt càng thêm vô tội, càng đáng thương. Hắn chỉ tay vào hai thị vệ: “Nương của Bảo Bảo bị những người mặc loại quần áo này bắt đi”.

Dạ Vô Hàm nâng mắt, khuôn mặt tuấn mĩ, ngũ quan tinh xảo luôn tràn ngập thần bí làm người ta nhìn không thấy được ý tứ của người này.

Thị vệ mặc loại quần áo này là thị vệ xuất từ cung. Ngoại trừ thủ hạ của hắn, cũng chỉ có........

Phong Linh bị đưa đến một ngôi nhà ở khu đất hẻo lánh, ngoài cửa đều có binh lính canh giữ. Nàng được đưa vào tiền sảnh, cố ra vẻ trấn tĩnh, uống trà chờ chính chủ ra sân.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, nàng nhấc khóe môi, chậm rãi quay đầu.....

Là hắn?!

Dạ Dập Tuyên?!

Sự kinh ngạc chỉ thoáng qua trong chớp mắt, sau đó Phong Linh lại cười rất chuyên nghiệp: “Vị công tử này ngài tốn công đưa ta tới nơi này muốn ta làm mối dùm sao?”.

Sáu năm qua khuôn mặt thiếu niên ngày xưa đã trở nên thành thục hơn rất nhiều. Khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra một cỗ khí phách mơ hồ. Con mắt thâm thúy nhìn qua nàng, môi mỏng nâng lên một nụ cười: “Nghe nói ngươi là bà mai nổi danh nhất trong thành”.

“Ha ha, là mọi người nói quá lên mà thôi”. Phong Linh cười khoa trương.

Dạ Dập Tuyên ngồi vào ghế chủ tọa, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phong Linh khiến nàng sợ hết hồn hết vía. Chết tiệt, tiểu bạch thỏ [1] cũng thành con sói rồi, Hoàng thất đúng là địa phương nuôi dưỡng khốn khiếp.

[1] tiểu bạch thỏ: ngây thơ

Hắn cười một tiếng: “Đúng là ta muốn ngươi đi làm mai”.

Phong Linh cố ra vẻ vui mừng: “Ơ, công tử coi trọng cô nương nhà nào?”

Nụ cười bên môi sâu hơn, đôi môi khẽ mở: “Tiểu thư của Quan phủ”.

Trong lòng Phong Linh “lộp bộp”, ngày hôm qua nàng mới đi Quan phủ, ở đó gặp được Dạ Vô Hàm. Hôm nay tên tiểu tử này lại trói mình mang tới đây, có khả năng là vì Dạ Vô Hàm.

“Thật đúng lúc quá, hôm qua ta vừa đến Quan phủ đấy. Ha ha, nếu công tử có tâm thì đưa ngày sinh tháng đẻ còn một chút tình hình cá nhân. Chuyện này Phong Tam Nương ta sẽ lo cho ngài”.

Dạ Dập Tuyên móc ra một túi bạc ném cho nàng: “Không phải làm mối cho ta”.

Phong Linh vui vẻ nhận bạc, đếm đếm, đủ số tiền. Mặt mày tươi cười, càng ân cần hơn so với lúc nãy: “Vậy là làm mai cho ai?”.

“Dạ Vô Hàm”.

Phong Linh ngẩn ra sau đó cố tỏ ra kinh ngạc: “Hàm Vương? Công tử, ngài đùa ta sao? Làm mai cho Hàm Vương?”.

“Ngươi để ý việc của ngươi là được”. Dạ Dập Tuyên đứng dậy, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Sẽ không thiếu phần cho ngươi, ngươi cứ làm cho tốt”.

“Dạ, được, cứ để ta lo”.

Phong Linh sắp bị hai huynh đệ nhà này làm cho hồ đồ rồi, nhưng mà có người cho bạc thì sao nàng lại không thu? Sau khi ước lượng được tiền, nàng vui vẻ bước ra ngoài. Vừa mới rẽ ngoặt thì có đứa nhỏ ôm chặt lấy hông của nàng: “Nương! Rốt cuộc tìm được nương rồi! Tốt quá!”.

Bảo Bảo kêu rất khoa trương, dắt Phong Linh qua một bên: “Nương, mau tới đây, chính vị thúc thúc này dẫn con tới, còn giúp con tìm nương”.

Thấy Dạ Vô Hàm Phong Linh kinh hãi, lặng lẽ trợn mắt nhìn con trai một cái, không biết nó lại đang dở trò quỷ gì. Bảo Bảo coi như không nhìn thấy tiếp tục nói.

Chương 10: Mặc Kệ Ngươi Biết, Cứ Cho Là Không Biết

Phong Linh tiến lên một bước, giống như một vị tiểu thư con nhà đại gia có tri thức hiểu lễ nghĩa: “Vị công tử này, hình như chúng ta đã gặp nhau ở Quan phủ”.

Ngay sau đó bổ sung trong lòng, cảm ơn cái bà nội ngươi á!

Bảo Bảo lau mồ hôi lạnh trên trán, nương nói nhiều như thế này chứng tỏ nương đang rất tức giận.

Chân mày Dạ Vô Hàm run rẩy vài cái, nhìn chẳm chằm nữ nhân trước mắt chỉ cần cười một cái là phấn trên mặt rơi lả tả, hắn chỉ là muốn hỏi được rõ ràng sự tình.

“Hắn muốn ngươi làm cái gì?”.

“A, nói đến việc này, vị công tử bên trong cũng rất kỳ lạ, muốn ta đến Quan phủ làm mối cho Hàm Vương! Vậy là sao chứ? Hàm Vương là ai? Ai dám làm mai thay ngài ấy? Nhưng mà vị công tử đó nhìn cũng không giống người bình thường”.

Dạ Vô Hàm rũ con mắt, buồn cười lắc đầu một cái.

Phong Linh kéo Bảo Bảo thận trọng hỏi: “Công tử, mẫu tử chúng ta có thể đi chưa?”.

Hắn nhìn bốn phía hoang vu, lại nhìn Bảo Bảo, đột nhiên tốt bụng chỉ vào xe ngựa nói: “Ta đưa các ngươi đi một đoạn”.

“A, đa tạ công tử”. Phong Linh cũng không khách khí, kéo con trai lên xe ngựa.

Ba người ngồi chung trong một cái xe ngựa rộng rãi. Mới đầu Phong Linh còn có thể duy trì tư thế ngồi đúng tiêu chuẩn nhưng vì xe ngựa đi chầm chậm lắc lư, nàng lại mơ mơ màng màng không mở mắt ra được. Cuối cùng dứt khoát tựa vào trên nệm êm ngủ thiếp đi. Ánh mắt Bảo Bảo xoay tròn linh động, sau đó cũng tựa vào người mẹ nhắm mắt lại, chỉ lặng lẽ mở một xíu.

Dạ Vô Hàm cau mày, nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang dựa vào người mình. Tiếng ngáy truyền đến đứt quãng, có thể ngủ an ổn như thế bên người xa lạ làm cho Dạ Vô Hàm cũng rất bội phục.

Dần dần hắn lại bị hấp dẫn vởi dung nhan khi ngủ của nàng.

Hắn có cảm giác như hắn đã từng quen biết nàng. Nhất là bây giờ loại cảm giác đó càng mãnh liệt. đột nhiên hắn chú ý đến nốt ruồi trên cằm của nàng, không chút nghĩ ngợi đưa tay lau đi, quả nhiên là do nàng cố ý dính lên. Vậy thì tầng phấn dày trên mặt nàng cũng là cố ý sao?

Hắn có chút ngạc nhiên không biết dung nhan đằng sau tầng phấn dày này sẽ như thế nào?

Sau khi về đến nhà Phong Linh gọi Bảo Bảo: “Con trai, bây giờ chuyện lớn rồi, thực sự chúng ta nên trốn thôi! Nương không muốn dính líu đến bọn họ nữa, nếu bọn họ tra ra được nương chính là Niếp Tố Tố thì có thể xé nương ra không?”.

“Nương, người có tiền đồ một chút được không?”. Bảo Bảo khinh bỉ nhìn nương nó: “Bây giờ nhìn thế nào cũng là hai huynh đệ bọn họ đấu tranh nội bộ, đâu có liên quan gì đến chúng ta?”.

“Bốp”. Phong Linh đập một cái vào ót của nó: “Tiểu tử thối, có chuyện gì cứ nói, học úp úp mở mở”.

Bảo Bảo xoa đầu nói tiếp: “Nương, người yên tâm đi. Bọn họ đã tiếp xúc chính diện với nương rồi, không có người nào nhận ra nương mà. Nương còn sợ cái gì? Nếu bây giờ chúng ta chạy thì sẽ là có tật giật mình, người ta không hoài nghi mới lạ! Bây giờ chúng ta phải biết rõ Dạ Dập Tuyên đưa ra cái thông báo đó để làm gì? Hơn nữa tại sao hắn lại nói nương là Vương phi của hắn? Mà Dạ Vô Hàm nói với Quan đại nhân muốn tìm một người, người đó là ai? Có phải là có cùng mục tiêu với Dạ Dập Tuyên hay không?”.

Nghe lời của con Phong Linh cảm thấy rất có đạo lý, lại nghiêng đầu suy nghĩ: “Nhưng mà Dạ Dập Tuyên muốn ta làm mai cho Hàm Vương và Quan tiểu thư, chuyện này nên làm sao bây giờ? Không làm ta sẽ đắc tội với Dạ Dập Tuyên, nếu ta làm thì sẽ đắc tội với Dạ Vô Hàm. Dù sao người nào cũng không dễ chọc, không biết phải làm sao đây?”.

Chương 11: Thay Đổi Hình Tượng Bà Mai

Bảo Bảo cười xấu xa nói: “ Nương, người có thể dùng mỹ nhân kế mà, chỉ cần nương mê hoặc Dạ Tập Tuyên, đến lúc đó nương muốn làm gì thì làm”.

Phong Linh lườm: “Đi đi, không có việc gì làm thì lại trêu nương”.

“Ôi trời, nương, người cứ an tâm đi. Việc này Dạ Vô Hàm cũng đã biết, dù cho nương có đến Quan phủ làm mai thì hắn cũng không làm khó nương đâu”.

Phong Linh suy nghĩ rồi gật đầu: “Được, nương nghe theo lời con”.

“Còn có một việc nữa”.

“Cái gì?”.

Bảo Bảo vỗ tay phát ra tiếng, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp anh tuấn treo một nụ cười ác quỷ đáng yêu: “Nương nên thay đổi hình tượng”.

“Thay đổi hình tượng?”. Phong Linh ngạc nhiên nhìn con trai: “Tại sao?”.

Lần thứ hai đến Quan phủ, toàn thân Phong Linh cảm thấy không được tự nhiên, ngồi chỗ đó nói cũng không được, cười cũng không xong. Nàng cảm thấy bộ dạng mình như thế này thật kỳ quái, biết thế không nên nghe theo lời tên tiểu tử thối kia. Một lúc sau không ngờ Dạ Vô Hàm cũng tới.

Nhìn thấy Phong Linh, con ngươi hẹp dài xẹt qua một chút kinh ngạc.

Váy dài màu trắng tôn lên dáng người đẹp đẽ của nàng, phiêu dật, linh động. Mái tóc dài tùy ý tản ra, chỉ dùng vài sợi dây màu xanh buộc vào. Nhìn vào dung nhan của nàng hắn âm thầm cười một tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhìn thế nào cũng không giống nương của đứa bé năm sáu tuổi. Đôi mắt to đen láy chuyển động nhìn khắp nơi, rõ ràng là không có cảm giác an toàn.

Hắn có thể lý giải tại sao nàng lại giả trang vừa già, vừa xấu. Đó cũng là một phương pháp sinh tồn trong cuộc sống.

“Tham kiến Hàm Vương”. Quan đại nhân và Quan phu nhân vội vàng hành lễ.

Phong Linh giả bộ kinh ngạc: “Ngài là Hàm Vương?”.

Dạ Vô Hàm cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Bổn vương nghe nói có người muốn lấy danh nghĩa làm mai cho bổn vương, tất nhiên là phải đến xem một chút rồi”.

“Ha ha, ha ha”. Phong Linh chỉ có thể cười gượng, ai biết được trong hồ lô của hắn có bán thuốc giả hay không?

Phong Linh vội vàng đứng dậy cáo từ. Dù sao đối mặt với Dạ Vô Hàm cũng phải cảnh giác.

Không ngờ Dạ Vô Hàm cũng đứng dậy theo: “Đúng lúc Bổn vương cũng có việc”.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi Quan phủ.

Phong Linh đi theo phía sau hắn, nhìn theo bóng lưng cao lớn tuấn tú, trong lòng lại suy nghĩ. Đã 6 năm rồi tại sao bọn họ còn muốn đi tìm Niếp Tố Tố? Chẳng lẽ không phải bọn họ tìm nàng mà là tìm đứa bé trong bụng nàng? Nói cách khác, đêm đó là một trong số bọn họ sao?

Cách nghĩ này như sét đánh xuống.

Lắc lắc đầu một cái: “Không đúng không đúng, sao mình lại suy nghĩ như thế chứ?”. Nàng vừa đi vừa lầm bầm, bất thình lình đụng vào một cái tường thịt. Ngẩng đầu nhìn vào con mắt nghi ngờ của Dạ Vô Hàm.

“Ngươi rất giống một người”.

Phong Linh chấn động trong lòng, cười cười với hắn: “Ai vậy?”.

“Vương phi của bổn vương”. Nói xong hắn nghiêng đầu tiếp tục đi về phía trước. Mà Phong Linh đứng lặng tại chỗ, không phải là không chuẩn bị tâm lý mà là không nghĩ tới sáu năm rồi hắn vẫn dùng “Vương phi của bổn vương” để gọi Niếp Tố Tố vừa mập vừa ngốc.

Yên lặng nhìn hắn, giọng nói có chút buồn: “Ta làm sao có thể đánh đồng với Vương phi! Nhất định là nàng ấy rất đẹp?”.

Dạ Vô Hàm lắc đầu một cái: “Nàng không đẹp bằng ngươi, thậm chí kém ngươi rất nhiều”.

Nghe thấy lời đánh giá của hắn, Phong Linh vẫn khó chịu dù đó là sự thật. Trừ việc nguyền rủa hắn nàng thật sự không nghĩ được gì.

Ra khỏi Quan phủ, Phi Ưng đã đợi ở đó. Dạ Vô Hàm quay đầu ngó Phong Linh, cười nói: “Ngươi mặc thế này rất đẹp, sau này cứ mặc như thế đi”. Xoay người lên ngựa rời đi.

Phong Linh khinh thường cười lạnh, thật ra trông mặt mà bắt hình dong cũng rất tốt. Sau khi nàng gầy đi ngay cả người mắt cao hơn đầu như Dạ Vô Hàm cũng phải nhìn nàng mấy lần.

Chương 12: Ngươi Cũng Tới Mua Đồ Ăn

Không biết vì lý do gì Quan phủ phái người tới nói Quan tiểu thư bị bệnh nhẹ, chuyện làm mai tạm thời hoãn lại, như thế nàng không cần đến Quan phủ.

Phong Linh cũng vui vẻ thoải mái, không đi càng tốt, về sau không cần gặp Dạ Vô Hàm nữa rồi. Còn về phần tên Dạ Dập Tuyên kia, thích chơi thì tự chơi, tỷ đây không hầu hạ!

Phong Linh tâm tình vui sướng vác giỏ ra chợ mua thức ăn, khó có được một lần xứng với chức mẹ. Nàng ngâm nga khúc nhạc, lựa chọn nhặt nhạnh những thứ Bảo Bảo thích ăn và không thích ăn, nấu cùng một chỗ xem nó còn có thể kiêng ăn không?

“Tam Nương”.

Phong Linh quay đầu lại, nhìn thấy Dương Nghĩa thì lập tức tươi cười: “Dương Nghĩa, huynh cũng đến mua thức ăn à?”.

“A, đúng vậy, huynh cũng đến mua thức ăn”. Dương Nghĩa sờ mũi một cái cười theo. Đâu thể không biết xấu hổ mà nói cho nàng biết hắn vẫn đi theo nàng từ lúc nàng ra khỏi nhà đến giờ.

“Đi, cho ta một khối”. Tâm tình Phong Linh không tệ, gỡ xuống ngụy trang bà mai chuyên nghiệp, người cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

“Ồ”. Dương Nghĩa vui vẻ đi theo phía sau nàng, chỉ cần nàng chọn cái gì đều vội vàng trả tiền. Nếu như trong lúc vô tình, ông chủ nói một câu “tiểu tướng công, tiểu nương tử”, hắn mừng rỡ hận không thể mua hết chỗ món ăn này.

Trong quán trà đối diện với chợ rau, Dạ Vô Hàm xoa cằm nhìn chằm chằm vào một nơi cách đó không xa. Nhìn nàng buộc tóc đuôi sam, mặc quần áo vải thô, trên mặt không bôi son phấn, nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Phi Ưng ở bên cạnh nhìn Phong Linh rồi lại nhìn chủ tử thỉnh thoảng lại mỉm cười, sau đó rũ mắt xuống tiếp tục bộ mặt lạnh lùng.

Nhưng khi bóng dáng Dương Nghĩa xuất hiện bên cạnh nàng, hắn cảm thấy một hơi thở lạnh như băng chậm rãi lan ra.

Con mắt nhỏ dài hơi khép của Dạ Vô Hàm liếc nhìn hai người vừa mua thức ăn vừa nói cười. Rõ ràng người nam nhân bên cạnh nàng có tâm tư không thuần khiết. Nàng đi làm mối suốt ngày chắc chắn phải nhìn ra nhưng tại sao vẫn cứ nói cười như thế với hắn, điều đó chứng tỏ cái gì?

Loại cảm giác này giống như vật sở hữu của hắn bị người ta cướp mất.

Khó chịu.

Hết sức khó chịu.

Đứng dậy, đi tới chỗ bán thức ăn.

Phi Ưng thở dài, yên lặng đi theo sau Hàm Vương.

Phong Linh đang mua thức ăn, bất thình linh đâm vào người đi tới, nháy nháy mắt: “Hàm... Tại sao ngài lại ở chỗ này?”.

Dạ Vô Hàm tiện tay cầm một cây bắp cải lên, cười một tiếng: “Ta cũng đến mua thức ăn”.

[2] đoản mệnh: mệnh ngắn, chết sớm.

Bảo Bảo oán niệm: “A, từ giở trở đi con sẽ không uống sữa dê nữa đâu”.

Phong Linh cười một tiếng: “Rất tiếc, tối hôm nay con sẽ phải ăn tối với nó đó”.

“...........”

Chương 13: Muốn Mau Lớn Phải Ăn Nhiều Thịt

“Thùng thùng thùng”.

Phong Linh nhìn ra ngoài cửa nói: “Ai thế nhỉ? Đã trễ như thế này còn tới?”.

Bảo Bảo vội vàng buông chén xuống: “Con đi mở cửa”.

Mở cửa ra, thấy người tiến vào, Bảo Bảo và Phong Linh ngẩn người: “Hàm Vương?”.

Dạ Vô Hàm mặc bộ đồ màu tím càng nổi bật trong bóng đêm. Khuôn mặt anh tuấn thanh nhã thong dong, trên mặt mang một nụ cười nhẹ. Hắn đi vào, chỉ ra ngoài xe ngựa, hào phóng nói: “Những thứ kia là mua cho các ngươi”.

“Hít~!”. Hai mẹ con hít một ngụm khí lạnh.

Ngoài cửa là ba xe chở thức ăn. Phi Ưng mặt không biểu tình đứng canh ở đó.

Một lúc sau, hai mẹ con nhìn nhau nói: “Trời ơi, làm sao ăn hết được chỗ này”.

Sau khi đánh giá cái sân nhà nhỏ, Dạ Vô Hàm đi thằng vào trong nhà. Mặc dù phòng không lớn nhưng đồ đạc được bố trí rất hợp lý. Quay đầu lại hỏi Phong Linh: “Ngươi sắp xếp đồ?”.

Phong Linh lắc đầu một cái, chỉ chỉ vào con trai mình.

“Ha ha, ngươi có một đứa con trai rất ngoan”.

Phong Linh cảnh giác kéo Bảo Bảo vào lòng, ôm chặt lấy con trong ngực chỉ sợ nó sẽ bị người ta cướp đi. Mục đích của hắn đến lần này cần phải tìm hiểu thêm. Nhỡ đâu hắn muốn cướp Bảo Bảo thì sao?

Liếc nhìn hành động trẻ con của nàng, Dạ Vô Hàm lắc đầu cười, nghênh ngang rồi trước bàn giống như đang chờ hạ nhân đến hầu hạ trong Vương phủ của hắn: “Bổn Vương còn chưa ăn cơm chiều đâu”.

Khóe mắt Phong Linh giật giật vài cái: “Bữa tối của chúng ta chỉ có một ít rau dưa thôi”.

“Ha ha, rất hợp khẩu vị của bổn vương”.

Đột nhiên Bảo Bảo cười vui vẻ: “Thúc thúc ở lại ăn cơm sao? Tốt quá”.

Dạ Vô Hàm nhướn mày, vẻ mặt tán thưởng. Đứa nhỏ này không tệ, biết cách nói chuyện.


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .